Nắng
Hiểu thì cũng chỉ có em hiểu...
***
Đêm giao thừa có lẽ là lúc mọi người vui vẻ nhất, đối với tôi cũng vậy ngoại trừ năm nay. Tôi không hiểu mình buồn về điều gì, tôi chỉ biết hôm nay tôi buồn lắm. Tôi đã cười rồi tôi lại khóc, cái cảm giác này thật khó chịu mà, tôi muốn thoát khỏi nó nhưng chẳng ai cứu vớt nổi tôi ra.
Những ngày tháng qua tôi đã luôn cố gắng cười thật tươi, thật đẹp trước mặt mọi người chỉ mong nhận lại được những lời quan tâm đơn giản nhưng sao xa vời quá. Có phải một lời chúc với tôi khó khăn lắm à? Một câu hỏi thăm tôi ổn chứ cũng khó như uống nước biển sao?
Câu nói đó tuy là vô tình nhưng sao tôi thấy chạnh lòng quá, lời chúc sinh nhật tôi là vớ vẩn đến mức khiến khó chịu đến như thế sao? Tôi biết tôi cũng chẳng tốt đẹp gì nên cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều, thôi thà cứ lơ tôi đi, đừng quan tâm tôi nữa, đừng đối tốt với tôi nữa. Cho tôi một ngọn nến đang cháy rực như vậy, nó đang rất đẹp đẽ mà bỗng chốc tạt một gáo nước lạnh dập tắt thật sự tất cả như vậy.
Tôi vẫn luôn tự hỏi tôi của những ngày xưa đâu rồi?
Phải chăng những ngày đó tôi quen với cô đơn, quen với sự thờ ơ nên chấp nhận sống một cuộc sống như vậy, sống cuộc sống không có kí ức, không sự quan tâm tôi thấy bản thân mình rất ổn.
Kí ức là gì mà tôi thấy sao đau quá?
Tôi muốn khóc thật lớn, thật lớn nhưng lớn rồi chẳng ai thấu, chả ai hiểu.
Nỗi buồn này tôi muốn kể với người bạn nhưng tôi không có... Tôi phải làm sao với chính bản thân mình đây?
Tôi có một nỗi ám ảnh mang tên cô đơn, tôi sợ cô đơn nhưng trước mặt mọi người tôi vẫn luôn nói tôi thích một mình, vậy tôi đang làm sao?
Tôi... thấy mệt mỏi, muốn...
Nhận xét
Đăng nhận xét